Câu hỏi: Các ngài dậy rằng nên khởi tâm để chán ghét sinh tử. Vậy nên hiểu thế nào cho đúng bản chất vấn đề này. Ví dụ có đạt giải thoát nhưng cũng là để quay trở lại độ cho các cõi và để tự tại ở đời. Vậy mục tiêu và phương pháp có gì mâu thuẫn không và nên hiểu thế nào cho thấu đáo về vấn đề này?
Gốc rễ Luân hồi chính là tâm chấp ngã vị kỷ. Chư Phật không có tâm chấp ngã, tâm chư Phật là Pháp thân, rộng khắp như hư không. Vì vậy dù các Ngài ở đâu cũng không bao giờ thực sự trải nghiệm đau khổ, chướng ngại. Các ngài không còn chấp ngã. Chư Phật có thể xuất hiện dưới nhiều hình tướng khác nhau trong sáu cõi luân hồi. Dù ở đâu, thậm chí ngay cả trong địa ngục, các ngài đều không cảm thấy đau khổ bởi vì như đã nói trong Ba Mươi Bảy Pháp hành Bồ tát đạo, tất cả đau khổ đều bắt nguồn từ tâm chấp ngã. Vì vậy tất cả các vị Bồ tát xuống trần đều không bao giờ thực sự trải nghiệm khổ đau hoặc chướng duyên. Mặc dầu các Ngài có mặt ở đây để giúp hữu tình chúng sinh, nhưng đồng thời các Ngài cũng hiều rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Bởi vì các ngài đã trực nhận được chân tánh của thực tại, nên các ngài hiểu rằng vạn Pháp là huyễn.
Như trong phần đầu của Ba Mươi Bảy Pháp hành Bồ tát đạo đã nói, chư Bồ tát đã chứng ngộ được vô khứ vô lai. Các Ngài đã trực chứng được chân lý tối hậu. Vì vậy các Ngài nhận thấy được rằng cõi ta bà này chỉ là một cõi ảo mộng không thực sự tồn tại. Do đó các Ngài không còn chấp ngã. Vì không còn chấp ngã nên thậm chí nếu một vị Bồ tát muốn xuống địa ngục thì Ngài có thể làm điều đó một cách dễ dàng vì lợi lạc của hữu tình chúng sinh ở đó.
Leave a Reply