Câu hỏi: Vũ trụ vận hành có vẻ như luôn tồn tại song song với yếu tố tâm linh và yếu tố vật chất, luôn tồn tại năng lượng từ bi và trí tuệ hay cũng luôn tồn tại năng lượng âm và năng lượng dương. Đó dường như là sự tất yếu trong thế giới ta bà này. Vậy nếu Phật pháp phát triển muôn phương thì phải chăng quy luật tự nhiên cũng không bị mất đi, tức là chẳng thể nào có thời kỳ nào mà tất cả
Toàn thế giới này rồi sẽ trở thành như cõi Tịnh độ, một cõi Tịnh độ là nơi luôn có các Báo thân và Pháp thân. Nhưng thực sự con không cần phải lo lắng đến điều này mà nên quan tâm đến việc tu tập thế nào để đạt được giác ngộ trước đã. Suy nghĩ đến điều này sẽ chẳng mang lại lợi ích cho con trong thời điểm này. Đối với một chúng sinh đã thanh tịnh nghiệp báo của mình và có cái nhìn thuần tịnh thì thế giới này đã là cõi Tịnh độ rồi. Còn với chúng sinh có nghiệp báo xấu thì họ lại sẽ thấy thế giới này là cõi địa ngục.
Đức Phật đã dạy rằng chỉ có một ly nước thôi mà chúng sinh trong sáu cõi nhìn thấy sáu thứ khác nhau do họ có cách nhìn khác nhau. Qua lăng kính màu của những cảm xúc ô nhiễm trong mình mà chúng sinh trong cõi Thiên thấy cốc nước là cam lồ, chúng sinh trong cõi Người và cõi Súc Sinh thì thấy là nước bình thường, chúng sinh trong cõi Ngạ Quỷ thì thấy là máu và mủ, còn chúng sinh trong cõi Địa Ngục thì thấy đó là sắt nung chảy. Do đó, nếu tịnh hóa được hết tâm ô nhiễm thì sẽ nhìn ra được bản tính thật của nước, cũng như nhìn ra được bản tính thật của thế giới, không phải chỉ thế giới này thôi mà còn vô lượng thế giới khác trong những dải ngân hà khác. Thậm chí có những thế giới chúng ta không thể nào thấy bằng mắt phàm vì những thế giới đó không có hình tướng.
Như đã nói, khi tâm của chúng sinh là những tảng băng tan chảy thành nước thì nước đó sẽ hòa vào đại dương và đại dương thì luôn ở đó cho dù những tảng băng có tồn tại hay không.
Qua sự suy nghĩ này các con sẽ hiểu giác ngộ là như thế nào.
Thầy sẽ kể một câu chuyện về một đệ tử của Thầy. Cách đây nhiều năm, sau khi hoàn thành ba năm nhập thất ở một vùng thuộc Ấn độ, cô ấy muốn ẩn tu trên một ngọn núi Lapchi thuộc dãy Hymalaya. Lúc đầu nơi đó giống như cõi Địa Ngục vì quá lạnh nên tưởng chừng cô không thể nào ở lại nổi, nhưng cô vẫn tiếp tục hành trì. Sau đó cô chia sẻ kinh nghiệm với Thầy rằng có lúc cô ấy cảm giác nơi cô sống giống như cõi Tịnh độ, song đôi khi lại rất khó để chịu đựng vì quá lạnh; nhưng cô vẫn tiếp tục hành trì. Bây giờ thì cô không bao giờ muốn rời khỏi ngọn núi đó nữa.
Leave a Reply